Hai người dùng chút trà đã, rồi hẵng về nhà. - Heathcliff nói tiếp trong khi quay trở vào nhà. - Có mình tôi ở nhà thôi. Hareton đi vắng, còn Joseph và Zillah thì tôi đã cho nghỉ phép. Cô Linton, xin cô vui lòng ngồi xuống bên cạnh nó. Ngoài nó ra, tôi chẳng còn gì khác để đãi cô cả. Cô ấy trố mắt nhìn tôi mới lạ chưa kìa! Kể cũng lạ, tôi bao giờ cũng ghét cay ghét đắng bất cứ kẻ nào tỏ vẻ sợ tôi. Giá như tôi sống ở một đất nước có luật pháp ít ngặt nghèo hơn, thì tôi sẽ cho hai đứa kia nếm một cái chết từ từ, cực kỳ đau đớn. - ông ta hít một hơi dài và đập mạnh vào cái bàn ở trước mặt, miệng lẩm bẩm: - Sao ta căm ghét chúng thế!
- Tôi không sợ ông. - Cathy nói, không nghe thấy những câu sau cùng của ông tạ Cô bước lại gần ông, đôi mắt đen láy long lên giận dữ. - Tôi sẽ không ăn uống gì trong cái nhà này, cho dù có chết đói đi nữa. - Cô nói. - Đưa chiếc chìa khóa kia cho tôi!
Heathcliff ngước mắt lên kinh ngạc trước sự táo bạo của cô, hoặc cũng có thể là giọng nói và ánh mắt cô gợi cho ông ta nhớ đến Catherine, mẹ cô, vì đó là những nét mà cô đã được thừa hưởng của mẹ. Bàn tay ông ta để trên bàn đang cầm chiếc chìa khóa. Cô chộp lấy chiếc chìa khóa và thiếu chút nữa đã giằng được nó ra khỏi mấy ngón tay buông lỏng của ông ta, nhưng ông ta sực tỉnh ra và rụt tay lại.
- Này, Cathy Linton, - ông ta nói, - cô đứng tránh ra, không tôi đánh cô ngã lăn ra bây giờ.
Không thèm đếm xỉa đến lời cảnh cáo ấy, cô lại chộp lấy bàn tay đang nắm chặt của ông ta: “Chúng tôi sẽ đi khỏi đây”. - Cô nói. - Thấy là mấy cái móng tay của mình không ăn thua gì, cô cúi xuống cắn vào bàn tay ông tạ Cô không để ý thấy vẻ mặt của ông ta lúc này. ông ta bất thình lình xòe tay ra, nhưng trước lúc cô kịp cầm lấy cái chìa khóa thì ông ta đã nắm chặt lấy cô, và tát tới tấp như mưa vào cả hai bên đầu cộ
- Đồ vô lại! - Tôi vừa kêu lên, vừa lao tới, nhưng ông ta đẩy tôi một cái thật mạnh khiến tôi lảo đảo lùi lại, người choáng váng. Cảnh tượng này diễn ra trong hai phút. Cathy được buông ra, đưa hai tay lên sờ thái dương, dường như không dám chắc hai tai mình còn hay mất. Thật tội nghiệp cô bé. Cô run lên như cầy sấy và phải dựa vào bàn, bàng hoàng khôn xiết.
- Chị thấy chưa, tôi biết phải trừng phạt bọn trẻ con như thế nào. - Gã vô lại ấy nói, vẻ nham hiểm, trong khi cúi xuống nhặt chiếc chìa khóa ở dưới sàn lên. - Ngày mai tôi sẽ là cha cô, và chỉ vài phút nữa thôi, tôi sẽ là người cha duy nhất mà cô có. Cho nên, nếu cô còn dám nổi khùng lên với tôi như thế nữa, thì ngày nào tôi cũng cho cô ăn đòn.
Cathy chạy đến bên tôi và khóc ầm lên. Heathcliff nói ông ta sẽ ra ngoài kiếm hai con ngựa của chúng tôi. ý nghĩ đầu tiên của tôi khi ông ta đã đi khỏi là phải trốn khỏi nơi đây, nhưng các cánh cửa đều đã bị khóa lại, còn cửa sổ thì quá hẹp, ngay cả thân hình mảnh mai của Cathy cũng không thể chui qua lọt.
- Linton, anh nói thật cho chúng tôi biết tại sao chúng tôi phải ở đây... - Cathy nói. - Xét cho cùng, chính vì anh tôi mới đến đây.
- Tôi khát quá. Cho tôi chén trà, rồi tôi sẽ nói cho cô biết. - Cậu đáp. - Này, Cathy, cô đang để nước mắt rơi vào tách tôi đấy. Tôi không uống tách ấy đâu. Lấy cho tôi tách khác.
Cathy rót trà ra một chiếc tách khác cho cậu ta và lau nước mắt đang giàn giụa trên mặt. Tôi thấy ghê tởm cái vẻ bình tĩnh của cậu ta lúc này, khi mà cậu ta không còn phải lo sợ cho bản thân nữa. Vẻ khổ não mà cậu ta đã bộc lộ lúc ở trên vùng đồng hoang đã tan biến ngay sau khi chúng tôi đặt chân vào ngôi nhà ở Đồi Gió Hú, cho nên tôi đoán là cậu ta đã bị đe dọa sẽ phải chịu đựng một hình phạt khủng khiếp nào đấy, nếu không nhử được chúng tôi về nhà.
- Ba muốn chúng ta lấy nhau. - Rốt cục Linton lên tiếng. - ông ấy biết rằng ba cô sẽ không để cho chúng ta cưới ngay lúc này, và ông ấy sợ là tôi sẽ chết, nếu để lâu hơn. Cô và tôi phải làm lễ cưới vào sáng mai, nên cô phải ở lại đây suốt đêm naỵ
- Ở lại suốt đêm nay ư... Không! - Cathy nói, mắt chậm rãi nhìn quanh. - Cô Ellen, cháu sẽ đốt rụi cháy cái cửa này. Cháu phải đi khỏi đây!
Và cô ắt sẽ tìm cách thực hiện ngay điều ấy, nhưng Linton lại một lần nữa hoảng lên khi nghĩ đến cái hậu quả mà mình phải gánh chịu nếu Cathy trốn thoát.
- ôi, Cathy! - Cậu nức nở, ôm chầm lấy cô trong hai cánh tay yếu ớt. - Cô không được đi khỏi đây, không được bỏ mặc tôi! Cô phải nghe theo cha tôi! Cô phải thế!
- Chỉ có ba tôi tôi mới phải nghe theo thôi. - Cathy đáp. - Ba tôi sẽ nghĩ gì nếu tôi vắng nhà cả đêm... Chắc hẳn giờ này ba đã lo lắng lắm rồi. Tôi phải tìm cách thoát ra khỏi ngôi nhà này. Im đi Linton. Anh không bị nguy hiểm gì đâu. Tôi yêu ba tôi hơn anh!
Cậu ta viện đủ lý lẽ để thuyết phục, và Cathy chưa kịp có đủ thời gian để trấn an cậu thì cha cậu đã quay vào.
- Ngựa của các người đã chạy mất tăm rồi. - ông ta nói. - Sao, Linton, mày lại khóc lóc rồi ư... Cô ấy đã làm gì mày thế... Đừng bận tâm, chẳng bao lâu nữa là mày có thể trả đũa cô ta được rồi. Nào, giờ thì đi ngủ ngaỵ Im đi, đừng có làm ầm lên nữa, tao sẽ không động đến mày đâu. Cũng may là mày đã xoay sở lo cho xong phần mày. Những gì còn lại, tao sẽ lo nốt.
Linton vừa ra khỏi là ông ta đã khóa cửa lại, rồi bước đến gần lò sưởi. Cathy đến bên ông tạ
- Nếu tôi ở lại đây, ba tôi sẽ lo lắng khổ sở. Làm sao tôi có thể làm khổ ba tôi trong khi ba... đang... ba đang... ông Heathcliff, hãy để cho tôi về. Tôi hứa sẽ lấy Linton. Ba tôi hẳn cũng muốn tôi làm như thế, và tôi cũng yêu cậu ấy. Sao ông lại muốn ép buộc tôi làm một chuyện mà tôi rất sẵn lòng làm...
- Cô Linton, - ông ta đáp, - tôi sẽ lấy làm khoái trá vô cùng khi nghĩ đến việc ba cô phải đau khổ. Cô thật sự không thể tìm được một cách nào chắc chắn hơn để tôi muốn giữ cô lại đây trong hai mươi bốn giờ tới. Về việc cô hứa lấy Linton, tôi sẽ lo liệu sao cho cô phải giữ lời. Cô sẽ không rời khỏi trại đồi chừng nào chưa hoàn tất được việc đó.
- Vậy thì hãy để cô Ellen về báo cho ba tôi biết là tôi vẫn an toàn. - Cathy vừa thốt lên, vừa khóc. - Tội nghiệp ba! Ba tôi sẽ nghĩ là chúng tôi bị lạc.
- Không đâu! ông ta ắt phải nghĩ là cô đã chán cái cảnh phải chăm sóc ông ta và đã chạy đi tìm cách tiêu khiển cho riêng mình. - Heathcliff nói một cách tàn nhẫn.
- Tôi sẽ không nuốt lời đâu, - Cathy nói, - tôi sẽ kết hôn với Linton ngay bây giờ, nếu sau đấy tôi có thể về lại ấp Thrushcross. Nếu ba tôi nghĩ là tôi chủ tâm bỏ ông ấy, và nếu ba tôi chết trước khi tôi trở về thì làm sao tôi có thể sống nổi... Đây, tôi xin quỳ dưới chân ông và sẽ không rời mắt khỏi mặt ông chừng nào ông chưa nhìn lại tôi. Không, xin ông đừng ngoảnh mặt đi! Xin ông nhìn đây! Tôi không căm ghét ông! Tôi không giận là ông đã đánh tôi. Chú ơi, trong đời chú, lẽ nào chú chưa yêu ai bao giờ... Chưa bao giờ sao... ôi, chú phải nhìn cháu đây. Cháu khốn khổ biết chừng nào, chú không thể không ái ngại và không thương hại cháu.
- Buông mấy ngón tay mày ra và đứng xa ra, kẻo ta đá cho một đá bây giờ! - Heathcliff hung hãn quát lên. - Tao căm ghét mày!
ông ta đang đẩy lùi ghế lại. Tôi toan mở miệng phản đối, thì chúng tôi nghe thấy có tiếng người ở ngoài cổng. Lúc này, trời đang tối dần, và chúng tôi không thể nhìn thấy nó là ai, nhưng Heathcliff đã vội vã chạy ra, và chúng tôi lặng im chờ đợi.
- Đó là ba tên gia nhân bên ấp được phái sang tìm các người. - Khoảng vài phút sau ông ta quay vào nói với chúng tôi. - Lẽ ra các người nên mở một cánh cửa sổ mà kêu cứu chứ.
Biết mình vừa bỏ lỡ dịp may, Cathy và tôi òa lên khóc nức nở. Heathcliff bỏ mặc chúng tôi ở đấy và đến chín giờ đêm ông ta mới bảo chúng tôi lên gác, vào phòng Zillah mà ngủ. Chúng tôi vừa bước vào là cửa phòng đã khóa ngay lại sau lưng, còn cửa sổ thì quá hẹp, đến Cathy cũng không thể nào trèo qua được. Suốt đêm, Cathy ngồi bên cửa sổ, chờ đến lúc bình minh.
Bảy giờ sáng hôm sau, chúng tôi nghe thấy giọng Heathcliff vang lên:
- Cô Linton đã dậy chưa đấy...
- Rồi.
- Vậy thì lại đây. - ông ta vừa nói, vừa mở cửa và lôi cô ra ngoài.
Tôi đứng dậy định đi theo, nhưng ông ta đã khóa ngay cửa lại.
- Để tôi ra. - Tôi kêu lên.
- Kiên nhẫn nào. - ông ta đáp. - Tôi sẽ đem bữa sáng lên cho chị sau.
Phải gần hai giờ đồng hồ sau, tôi mới nghe thấy có tiếng chân người.
- Tôi mang thức ăn đến cho cô đây. - Hareton nói.
Cửa mở, cậu ta đứng đấy, tay bưng một cái khay bày đầy thức ăn, đủ cho tôi dùng cả ngày hôm ấy.
- Cầm lấy. - Cậu vừa nói vừa giúi cái khay vào tay tôi, rồi khóa cửa lại, mặc cho tôi nài nỉ cậu thả tôi ra.
Tôi bị giam trong buồng cả thảy là năm đêm và bốn ngày, không gặp một ai ngoài Hareton, cứ mỗi ngày cậu đến một lần để đem thức ăn cho tôi. Cậu ta chẳng nói lấy một lời nên tôi chẳng hay biết gì về những chuyện đang diễn ra bên ngoài.
Đến chiều ngày thứ năm, tôi nghe thấy một tiếng chân nhẹ nhàng hơn đi về phía cửa, và Zillah bước vào. Cô ta vừa quay về sau mấy ngày nghỉ phép.
- Ồ, bà Dean! - Chị ta thốt lên. - Thế mà trong làng người ta đồn ầm lên về chuyện bà! Chúng tôi cứ tưởng bà và cô Cathy đã bị rơi xuống bãi lầy đấy! ông chủ tôi đã tìm thấy bà và cứu bà về sao...
- ông chủ chị là một tên vô lại! - Tôi đáp. - Tôi sẽ nói ngay cho tất cả mọi người biết sự thật!
Tôi với lấy những y phục mặc ngoài, rồi lao xuống dưới nhà. Nơi đây tràn ngập ánh nắng, cánh cửa để mở, nhưng tôi nhìn quanh mà chẳng thấy ai. Một tiếng ho hướng sự chú ý của tôi về phía lò sưởi, nơi tôi thấy Linton nằm trên một chiếc sofạ
- Cô Cathy đâu... - Tôi nghiêm giọng hỏi.
Linton nhìn tôi nhưng chẳng nói năng gì.
- Cô ấy đã đi khỏi đây chưa... - Tôi hỏi.
- Chưa. Cậu ta đáp. - Cô ấy đang ở trên lầu. Cô ấy không thể ra ngoài. Chúng tôi không cho!
- Cậu đưa tôi đến phòng cô ấy, nhanh lên! - Tôi ra lệnh.
- Không. - Linton đáp. - Ba nói tôi không phải đối xử dịu dàng với Cathỵ Giờ đây cô ấy đã là vợ tôi, nên nếu cô ấy muốn bỏ tôi mà đi thì thật đáng xấu hổ. Ba nói cô ấy căm ghét tôi và muốn cho tôi chết để hưởng gia tài của tôi. Nhưng cô ấy đừng hòng hưởng được, cũng đừng hòng về nhà. Cô ấy cứ tha hồ muốn khóc bao nhiêu thì khóc!
Tôi nghĩ tốt nhất là mau chóng đi khỏi đây và cầu viện người bên ấp đến cứu Cathỵ Ở ấp, hết thảy gia nhân đều kinh ngạc và vui mừng khôn xiết khi thấy tôi về, vì họ đều đinh ninh rằng tôi đã chết ngoài cánh đồng hoang. ông Linton nằm trên giường, trông rất yếu, đang chờ chết. Chắc hẳn ông đang nghĩ đến Cathy vì ông thì thầm gọi tên cộ
Tôi sờ vào tay ông và nói.
- Cathy sắp về đến rồi, ôn chủ thân yêu ạ. - Tôi thì thầm. - Cô ấy vẫn còn sống và khỏe mạnh, tôi hy vọng là cô ấy sẽ về đây tối naỵ
Tôi kể sơ lược cho ông nghe những gì đã xảy ra, nhưng cố nói thật ít về những cái xấu của Linton, vì dù không biết điều ấy, lòng ông cũng đầy sầu muộn rồi. Bốn chàng gia nhân được phái lên Đồi Gió Hú, nhưng họ chỉ quay về không, mang theo tin Cathy bị bệnh rất nặng không thể rời khỏi phòng được. Tôi quở mắng mấy anh chàng ấy vì đã tin vào một câu chuyện bịa đặt như vậy, và sắp đặt sẵn sàng để sáng hôm sau họ lại sang đấy, có trang bị vũ khí hẳn hoi.
May thay, chúng tôi khỏi phải nhọc công làm điều ấy. Khoảng ba giờ sáng, có tiếng đập thình thình trước cửa ấp. Tôi vội vàng mở cửa và dưới ánh trăng vằng vặc, tôi trông thấy cô chủ tôi. Cô nhảy bổ vào vòng tay tôi.
- Ellen! Cô Ellen! Ba còn sống không... - Cô nức nở.
- Còn. - Tôi kêu lên. - Còn, cô bé yêu quý của tôi ạ, ba còn sống. Ơn Chúa, cô lại về với chúng tôi bình yên vô sự!
Mặc dầu thở không ra hơi, cô vẫn muốn chạy ngay đến phòng bạ Nhưng tôi một mực nói cô trước hết hẵng uống tí nước đã và để tôi lau khuôn mặt tái nhợt của cộ Tôi khẩn khoản xin cô cứ nói là cô sung sướng được hạnh phúc sống bên Linton, và cô hiểu rằng tôi muốn cha cô được hưởng những giây phút cuối đời thật thanh thản, nên đã bằng lòng nói dối.
Tôi để cô lại một mình bên chạ ông vừa nằm, vừa đăm đăm ngắm nhìn mặt cô, ánh mắt tràn ngập hân oan vì được gặp lại cộ
- Ba sắp đi gặp mẹ đây, - ông thều thào, - và con, con bé bỏng thân yêu, một ngày nào đó con cũng sẽ đến với ba mẹ. - ông không cử động hay nói năng gì nữa, nhưng vẫn tiếp tục đăm đăm nhìn cô và lát sau, ông nhẹ nhàng tắt nghỉ.
Cathy ngồi bên ông, mắt ráo hoảnh, nỗi đau buồn quá lớn khiến cô không sao khóc được, và mãi đến chiều tôi mới dỗ được cho cô đi nghĩ một lát. ông Green, viên luật sư, đến ấp lúc cô còn đang ngủ và thông báo rằng ông Heathcliff, với tư cách là người giám hộ của người thừa kế, tức cậu Linton, đã chỉ thị cho ông ta về những việc phải thực hiện. Tất cả các gia nhân, trừ tôi ra, đều được báo phải thôi việc và Cathy được phép ở lại ấp cho đến khi cử hành tang lễ của cha cô...
- Tôi không sợ ông. - Cathy nói, không nghe thấy những câu sau cùng của ông tạ Cô bước lại gần ông, đôi mắt đen láy long lên giận dữ. - Tôi sẽ không ăn uống gì trong cái nhà này, cho dù có chết đói đi nữa. - Cô nói. - Đưa chiếc chìa khóa kia cho tôi!
Heathcliff ngước mắt lên kinh ngạc trước sự táo bạo của cô, hoặc cũng có thể là giọng nói và ánh mắt cô gợi cho ông ta nhớ đến Catherine, mẹ cô, vì đó là những nét mà cô đã được thừa hưởng của mẹ. Bàn tay ông ta để trên bàn đang cầm chiếc chìa khóa. Cô chộp lấy chiếc chìa khóa và thiếu chút nữa đã giằng được nó ra khỏi mấy ngón tay buông lỏng của ông ta, nhưng ông ta sực tỉnh ra và rụt tay lại.
- Này, Cathy Linton, - ông ta nói, - cô đứng tránh ra, không tôi đánh cô ngã lăn ra bây giờ.
Không thèm đếm xỉa đến lời cảnh cáo ấy, cô lại chộp lấy bàn tay đang nắm chặt của ông ta: “Chúng tôi sẽ đi khỏi đây”. - Cô nói. - Thấy là mấy cái móng tay của mình không ăn thua gì, cô cúi xuống cắn vào bàn tay ông tạ Cô không để ý thấy vẻ mặt của ông ta lúc này. ông ta bất thình lình xòe tay ra, nhưng trước lúc cô kịp cầm lấy cái chìa khóa thì ông ta đã nắm chặt lấy cô, và tát tới tấp như mưa vào cả hai bên đầu cộ
- Đồ vô lại! - Tôi vừa kêu lên, vừa lao tới, nhưng ông ta đẩy tôi một cái thật mạnh khiến tôi lảo đảo lùi lại, người choáng váng. Cảnh tượng này diễn ra trong hai phút. Cathy được buông ra, đưa hai tay lên sờ thái dương, dường như không dám chắc hai tai mình còn hay mất. Thật tội nghiệp cô bé. Cô run lên như cầy sấy và phải dựa vào bàn, bàng hoàng khôn xiết.
- Chị thấy chưa, tôi biết phải trừng phạt bọn trẻ con như thế nào. - Gã vô lại ấy nói, vẻ nham hiểm, trong khi cúi xuống nhặt chiếc chìa khóa ở dưới sàn lên. - Ngày mai tôi sẽ là cha cô, và chỉ vài phút nữa thôi, tôi sẽ là người cha duy nhất mà cô có. Cho nên, nếu cô còn dám nổi khùng lên với tôi như thế nữa, thì ngày nào tôi cũng cho cô ăn đòn.
Cathy chạy đến bên tôi và khóc ầm lên. Heathcliff nói ông ta sẽ ra ngoài kiếm hai con ngựa của chúng tôi. ý nghĩ đầu tiên của tôi khi ông ta đã đi khỏi là phải trốn khỏi nơi đây, nhưng các cánh cửa đều đã bị khóa lại, còn cửa sổ thì quá hẹp, ngay cả thân hình mảnh mai của Cathy cũng không thể chui qua lọt.
- Linton, anh nói thật cho chúng tôi biết tại sao chúng tôi phải ở đây... - Cathy nói. - Xét cho cùng, chính vì anh tôi mới đến đây.
- Tôi khát quá. Cho tôi chén trà, rồi tôi sẽ nói cho cô biết. - Cậu đáp. - Này, Cathy, cô đang để nước mắt rơi vào tách tôi đấy. Tôi không uống tách ấy đâu. Lấy cho tôi tách khác.
Cathy rót trà ra một chiếc tách khác cho cậu ta và lau nước mắt đang giàn giụa trên mặt. Tôi thấy ghê tởm cái vẻ bình tĩnh của cậu ta lúc này, khi mà cậu ta không còn phải lo sợ cho bản thân nữa. Vẻ khổ não mà cậu ta đã bộc lộ lúc ở trên vùng đồng hoang đã tan biến ngay sau khi chúng tôi đặt chân vào ngôi nhà ở Đồi Gió Hú, cho nên tôi đoán là cậu ta đã bị đe dọa sẽ phải chịu đựng một hình phạt khủng khiếp nào đấy, nếu không nhử được chúng tôi về nhà.
- Ba muốn chúng ta lấy nhau. - Rốt cục Linton lên tiếng. - ông ấy biết rằng ba cô sẽ không để cho chúng ta cưới ngay lúc này, và ông ấy sợ là tôi sẽ chết, nếu để lâu hơn. Cô và tôi phải làm lễ cưới vào sáng mai, nên cô phải ở lại đây suốt đêm naỵ
- Ở lại suốt đêm nay ư... Không! - Cathy nói, mắt chậm rãi nhìn quanh. - Cô Ellen, cháu sẽ đốt rụi cháy cái cửa này. Cháu phải đi khỏi đây!
Và cô ắt sẽ tìm cách thực hiện ngay điều ấy, nhưng Linton lại một lần nữa hoảng lên khi nghĩ đến cái hậu quả mà mình phải gánh chịu nếu Cathy trốn thoát.
- ôi, Cathy! - Cậu nức nở, ôm chầm lấy cô trong hai cánh tay yếu ớt. - Cô không được đi khỏi đây, không được bỏ mặc tôi! Cô phải nghe theo cha tôi! Cô phải thế!
- Chỉ có ba tôi tôi mới phải nghe theo thôi. - Cathy đáp. - Ba tôi sẽ nghĩ gì nếu tôi vắng nhà cả đêm... Chắc hẳn giờ này ba đã lo lắng lắm rồi. Tôi phải tìm cách thoát ra khỏi ngôi nhà này. Im đi Linton. Anh không bị nguy hiểm gì đâu. Tôi yêu ba tôi hơn anh!
Cậu ta viện đủ lý lẽ để thuyết phục, và Cathy chưa kịp có đủ thời gian để trấn an cậu thì cha cậu đã quay vào.
- Ngựa của các người đã chạy mất tăm rồi. - ông ta nói. - Sao, Linton, mày lại khóc lóc rồi ư... Cô ấy đã làm gì mày thế... Đừng bận tâm, chẳng bao lâu nữa là mày có thể trả đũa cô ta được rồi. Nào, giờ thì đi ngủ ngaỵ Im đi, đừng có làm ầm lên nữa, tao sẽ không động đến mày đâu. Cũng may là mày đã xoay sở lo cho xong phần mày. Những gì còn lại, tao sẽ lo nốt.
Linton vừa ra khỏi là ông ta đã khóa cửa lại, rồi bước đến gần lò sưởi. Cathy đến bên ông tạ
- Nếu tôi ở lại đây, ba tôi sẽ lo lắng khổ sở. Làm sao tôi có thể làm khổ ba tôi trong khi ba... đang... ba đang... ông Heathcliff, hãy để cho tôi về. Tôi hứa sẽ lấy Linton. Ba tôi hẳn cũng muốn tôi làm như thế, và tôi cũng yêu cậu ấy. Sao ông lại muốn ép buộc tôi làm một chuyện mà tôi rất sẵn lòng làm...
- Cô Linton, - ông ta đáp, - tôi sẽ lấy làm khoái trá vô cùng khi nghĩ đến việc ba cô phải đau khổ. Cô thật sự không thể tìm được một cách nào chắc chắn hơn để tôi muốn giữ cô lại đây trong hai mươi bốn giờ tới. Về việc cô hứa lấy Linton, tôi sẽ lo liệu sao cho cô phải giữ lời. Cô sẽ không rời khỏi trại đồi chừng nào chưa hoàn tất được việc đó.
- Vậy thì hãy để cô Ellen về báo cho ba tôi biết là tôi vẫn an toàn. - Cathy vừa thốt lên, vừa khóc. - Tội nghiệp ba! Ba tôi sẽ nghĩ là chúng tôi bị lạc.
- Không đâu! ông ta ắt phải nghĩ là cô đã chán cái cảnh phải chăm sóc ông ta và đã chạy đi tìm cách tiêu khiển cho riêng mình. - Heathcliff nói một cách tàn nhẫn.
- Tôi sẽ không nuốt lời đâu, - Cathy nói, - tôi sẽ kết hôn với Linton ngay bây giờ, nếu sau đấy tôi có thể về lại ấp Thrushcross. Nếu ba tôi nghĩ là tôi chủ tâm bỏ ông ấy, và nếu ba tôi chết trước khi tôi trở về thì làm sao tôi có thể sống nổi... Đây, tôi xin quỳ dưới chân ông và sẽ không rời mắt khỏi mặt ông chừng nào ông chưa nhìn lại tôi. Không, xin ông đừng ngoảnh mặt đi! Xin ông nhìn đây! Tôi không căm ghét ông! Tôi không giận là ông đã đánh tôi. Chú ơi, trong đời chú, lẽ nào chú chưa yêu ai bao giờ... Chưa bao giờ sao... ôi, chú phải nhìn cháu đây. Cháu khốn khổ biết chừng nào, chú không thể không ái ngại và không thương hại cháu.
- Buông mấy ngón tay mày ra và đứng xa ra, kẻo ta đá cho một đá bây giờ! - Heathcliff hung hãn quát lên. - Tao căm ghét mày!
ông ta đang đẩy lùi ghế lại. Tôi toan mở miệng phản đối, thì chúng tôi nghe thấy có tiếng người ở ngoài cổng. Lúc này, trời đang tối dần, và chúng tôi không thể nhìn thấy nó là ai, nhưng Heathcliff đã vội vã chạy ra, và chúng tôi lặng im chờ đợi.
- Đó là ba tên gia nhân bên ấp được phái sang tìm các người. - Khoảng vài phút sau ông ta quay vào nói với chúng tôi. - Lẽ ra các người nên mở một cánh cửa sổ mà kêu cứu chứ.
Biết mình vừa bỏ lỡ dịp may, Cathy và tôi òa lên khóc nức nở. Heathcliff bỏ mặc chúng tôi ở đấy và đến chín giờ đêm ông ta mới bảo chúng tôi lên gác, vào phòng Zillah mà ngủ. Chúng tôi vừa bước vào là cửa phòng đã khóa ngay lại sau lưng, còn cửa sổ thì quá hẹp, đến Cathy cũng không thể nào trèo qua được. Suốt đêm, Cathy ngồi bên cửa sổ, chờ đến lúc bình minh.
Bảy giờ sáng hôm sau, chúng tôi nghe thấy giọng Heathcliff vang lên:
- Cô Linton đã dậy chưa đấy...
- Rồi.
- Vậy thì lại đây. - ông ta vừa nói, vừa mở cửa và lôi cô ra ngoài.
Tôi đứng dậy định đi theo, nhưng ông ta đã khóa ngay cửa lại.
- Để tôi ra. - Tôi kêu lên.
- Kiên nhẫn nào. - ông ta đáp. - Tôi sẽ đem bữa sáng lên cho chị sau.
Phải gần hai giờ đồng hồ sau, tôi mới nghe thấy có tiếng chân người.
- Tôi mang thức ăn đến cho cô đây. - Hareton nói.
Cửa mở, cậu ta đứng đấy, tay bưng một cái khay bày đầy thức ăn, đủ cho tôi dùng cả ngày hôm ấy.
- Cầm lấy. - Cậu vừa nói vừa giúi cái khay vào tay tôi, rồi khóa cửa lại, mặc cho tôi nài nỉ cậu thả tôi ra.
Tôi bị giam trong buồng cả thảy là năm đêm và bốn ngày, không gặp một ai ngoài Hareton, cứ mỗi ngày cậu đến một lần để đem thức ăn cho tôi. Cậu ta chẳng nói lấy một lời nên tôi chẳng hay biết gì về những chuyện đang diễn ra bên ngoài.
Đến chiều ngày thứ năm, tôi nghe thấy một tiếng chân nhẹ nhàng hơn đi về phía cửa, và Zillah bước vào. Cô ta vừa quay về sau mấy ngày nghỉ phép.
- Ồ, bà Dean! - Chị ta thốt lên. - Thế mà trong làng người ta đồn ầm lên về chuyện bà! Chúng tôi cứ tưởng bà và cô Cathy đã bị rơi xuống bãi lầy đấy! ông chủ tôi đã tìm thấy bà và cứu bà về sao...
- ông chủ chị là một tên vô lại! - Tôi đáp. - Tôi sẽ nói ngay cho tất cả mọi người biết sự thật!
Tôi với lấy những y phục mặc ngoài, rồi lao xuống dưới nhà. Nơi đây tràn ngập ánh nắng, cánh cửa để mở, nhưng tôi nhìn quanh mà chẳng thấy ai. Một tiếng ho hướng sự chú ý của tôi về phía lò sưởi, nơi tôi thấy Linton nằm trên một chiếc sofạ
- Cô Cathy đâu... - Tôi nghiêm giọng hỏi.
Linton nhìn tôi nhưng chẳng nói năng gì.
- Cô ấy đã đi khỏi đây chưa... - Tôi hỏi.
- Chưa. Cậu ta đáp. - Cô ấy đang ở trên lầu. Cô ấy không thể ra ngoài. Chúng tôi không cho!
- Cậu đưa tôi đến phòng cô ấy, nhanh lên! - Tôi ra lệnh.
- Không. - Linton đáp. - Ba nói tôi không phải đối xử dịu dàng với Cathỵ Giờ đây cô ấy đã là vợ tôi, nên nếu cô ấy muốn bỏ tôi mà đi thì thật đáng xấu hổ. Ba nói cô ấy căm ghét tôi và muốn cho tôi chết để hưởng gia tài của tôi. Nhưng cô ấy đừng hòng hưởng được, cũng đừng hòng về nhà. Cô ấy cứ tha hồ muốn khóc bao nhiêu thì khóc!
Tôi nghĩ tốt nhất là mau chóng đi khỏi đây và cầu viện người bên ấp đến cứu Cathỵ Ở ấp, hết thảy gia nhân đều kinh ngạc và vui mừng khôn xiết khi thấy tôi về, vì họ đều đinh ninh rằng tôi đã chết ngoài cánh đồng hoang. ông Linton nằm trên giường, trông rất yếu, đang chờ chết. Chắc hẳn ông đang nghĩ đến Cathy vì ông thì thầm gọi tên cộ
Tôi sờ vào tay ông và nói.
- Cathy sắp về đến rồi, ôn chủ thân yêu ạ. - Tôi thì thầm. - Cô ấy vẫn còn sống và khỏe mạnh, tôi hy vọng là cô ấy sẽ về đây tối naỵ
Tôi kể sơ lược cho ông nghe những gì đã xảy ra, nhưng cố nói thật ít về những cái xấu của Linton, vì dù không biết điều ấy, lòng ông cũng đầy sầu muộn rồi. Bốn chàng gia nhân được phái lên Đồi Gió Hú, nhưng họ chỉ quay về không, mang theo tin Cathy bị bệnh rất nặng không thể rời khỏi phòng được. Tôi quở mắng mấy anh chàng ấy vì đã tin vào một câu chuyện bịa đặt như vậy, và sắp đặt sẵn sàng để sáng hôm sau họ lại sang đấy, có trang bị vũ khí hẳn hoi.
May thay, chúng tôi khỏi phải nhọc công làm điều ấy. Khoảng ba giờ sáng, có tiếng đập thình thình trước cửa ấp. Tôi vội vàng mở cửa và dưới ánh trăng vằng vặc, tôi trông thấy cô chủ tôi. Cô nhảy bổ vào vòng tay tôi.
- Ellen! Cô Ellen! Ba còn sống không... - Cô nức nở.
- Còn. - Tôi kêu lên. - Còn, cô bé yêu quý của tôi ạ, ba còn sống. Ơn Chúa, cô lại về với chúng tôi bình yên vô sự!
Mặc dầu thở không ra hơi, cô vẫn muốn chạy ngay đến phòng bạ Nhưng tôi một mực nói cô trước hết hẵng uống tí nước đã và để tôi lau khuôn mặt tái nhợt của cộ Tôi khẩn khoản xin cô cứ nói là cô sung sướng được hạnh phúc sống bên Linton, và cô hiểu rằng tôi muốn cha cô được hưởng những giây phút cuối đời thật thanh thản, nên đã bằng lòng nói dối.
Tôi để cô lại một mình bên chạ ông vừa nằm, vừa đăm đăm ngắm nhìn mặt cô, ánh mắt tràn ngập hân oan vì được gặp lại cộ
- Ba sắp đi gặp mẹ đây, - ông thều thào, - và con, con bé bỏng thân yêu, một ngày nào đó con cũng sẽ đến với ba mẹ. - ông không cử động hay nói năng gì nữa, nhưng vẫn tiếp tục đăm đăm nhìn cô và lát sau, ông nhẹ nhàng tắt nghỉ.
Cathy ngồi bên ông, mắt ráo hoảnh, nỗi đau buồn quá lớn khiến cô không sao khóc được, và mãi đến chiều tôi mới dỗ được cho cô đi nghĩ một lát. ông Green, viên luật sư, đến ấp lúc cô còn đang ngủ và thông báo rằng ông Heathcliff, với tư cách là người giám hộ của người thừa kế, tức cậu Linton, đã chỉ thị cho ông ta về những việc phải thực hiện. Tất cả các gia nhân, trừ tôi ra, đều được báo phải thôi việc và Cathy được phép ở lại ấp cho đến khi cử hành tang lễ của cha cô...