Phần I - CHÂN DUNG
Chị mến anh vì anh có nụ cười hiền, ít nói. Rồi chị phát hiện ra anh có tính hài hước và hay cười. Chị thấy anh sống giản dị, chăm chỉ và hòa đồng nên càng cảm mến.
Chị thích anh bắt đầu từ hôm thấy anh vác bọc chăn màn trên vai đem đi giặt. Chị cũng thích thú khi thấy anh trên sân bóng. Những bắp thịt săn chắc khỏe mạnh và nụ cười nghịch ngợm khi phải mặc một lúc hai cái quần đùi. Một cái buộc dây vì sợ đang chạy nhỡ đâu...quần tụt . Anh luôn đá ở chân hậu vệ vì tính anh cẩn thận và chắc chắn.
Chị thấy anh đẹp trai trong một lần đạp xe trên đường gặp anh cắm cúi đi bộ rất nhanh. Mặc cái áo sơ mi đẹp nhất màu cỏ úa. Nghe chị gọi, anh nở nụ cười hàm răng trắng lấp lánh. Không biết nắng hay nóng hay do màu áo phản chiếu mà khuôn mặt anh đẹp lạ lùng với những món tóc quăn tự nhiên bồng bềnh.
Chị xúc động khi thấy anh ra bến ô tô đón chị và tất tả đưa chị đến địa chỉ người nhà. Anh chào lúng túng như thể cậu học trò bị bắt quả tang.
Chị khâm phục anh vì chuyên môn giỏi. Ngoài cái đầu kỹ sư ra anh còn có bàn tay thợ. Bẩn thỉu, đêm tối, giông bão chẳng nề hà. Chị còn thấy anh na ná với bố mình (thần tượng của chị lúc bấy giờ) ở chỗ ngày nghỉ chủ nhật lúc thì vẽ vời nấu nướng ăn uống với bạn bè tại gia, lúc thì đi cả chục km chữa điện các trạm bơm, lúc thì hì hụi quấn sửa cái quạt cháy hay cái đồng hồ báo thức hỏng vì bạn bè nhờ.
Chị bị thuyết phục vào chính cái ngày anh ngỏ lời thương chị. Ban đầu chị thấy lạ và muốn từ chối nên chị nói:
- Anh không nên yêu em, em có nhiều thói xấu, lại vụng về chẳng biết nữ công gia chánh gì hết. Sức khỏe em lại kém, tính tình cũng thất thường. Em cũng hay yêu đương lăng nhăng và nói thật là em không yêu anh.
Anh bảo: Anh cảm thấy em cũng bình thường. Anh cũng dễ tính ăn gì cũng được. Chuyện yêu đương trước đây thì anh không quan tâm. Còn chuyện em không yêu anh thì anh nghĩ: Chỉ cần em cho anh cơ hội thôi, một mình anh yêu là đủ.
"Một mình anh yêu là đủ" chỉ có mỗi vì câu đó thôi mà chị đồng ý trở thành người yêu của anh.
"Cô ấy cần gì khỏe? một mình con khỏe là đủ rồi"- Đó là câu anh trả lời mẹ anh khi bà chê chị yếu. Nghe câu này chị thấy anh vĩ đại đến hết tầm mơ ước.
Không biết bây giờ thế nào chứ ngày xưa tình yêu đẹp lắm.
Nó cứ như cái cây dồn nhựa dần để nuôi nụ hoa lớn lên. Anh chăm chút chị bằng những lo toan lặng lẽ rất đàn ông
Nó cứ xa xa trong khoảng cách mà anh và chị luôn giữ gìn để tạo ra nỗi nhớ vừa đủ cho một ngày cưới thực sự là ngày khai hoa.
Trong suốt cả năm tìm hiểu đó chị đã ngắm nghía anh rất kỹ và có lẽ chị đồng ý lấy anh vì tất cả những cảm xúc của mình. Cũng có lẽ vì bao nhiêu đứa con gái trẻ trung, xinh đẹp hơn chị cứ lồng lên tìm cách làm quen với anh.
Rồi hai kẻ xa nhà tựa vào nhau bước những bước muôn thửa của cuộc sống gia đình. Có đến hai năm đầu cuộc sống ngọt ngào như một bản tình ca. Cùng làm việc. Cùng nấu nướng, cùng trồng cây, cùng nuôi gà, nuôi lợn...
Đến khi đứa con đầu lòng ra đời thì mọi sự bỗng khác. Cái khác đầu tiên là nhu cầu về tiền tăng lên khiến cho cái ngân sách chỉ bao gồm có tiền lương của hai vợ chồng bỗng nhiên trở nên eo hẹp. Chị bắt đầu bớt tiêu pha cho hai vợ chông và dành tất cả cho con.
Chị thấy anh vẫn thế. Hết giờ làm việc là về nhà làm mọi việc rất chăm chỉ. Chăm chút vợ con hết lòng. Không sa đà chơi bời rượu chè cơ bạc ... nhưng không có thêm chút tiền nào ngoài lương.
Có lần chị gợi ý anh nên tranh thủ đi làm thêm. Việc nhà có gì đâu mà phải hai người làm. Chị vốn nhanh nhẹn đảm đang và rất khéo léo (chứ không như chị nói) nên cơm nước, nhà cửa, con cái chỉ loáng cái là xong. Thậm chí chị còn kiếm được thời gian để đan lát, may vá kiếm thêm đồng ra đồng vào.
Chẳng biết anh có nghe thủng câu nào không nhưng rồi đâu vẫn đóng đấy. Điệp khúc cứ như thế. Chị nói - anh làm lơ. Cho đến một ngày chắc do chị sốt ruột vì thiếu tiền (ngày đó công ty nợ lương hai tháng liền) nói nhiều quá. Anh khùng lên quát:
- Nói ít thôi. Từ mai tôi ăn muối !
Chị khóc. Nước mắt nhạt nhòa. Thế là đã rõ rồi. Chỉ một câu đó thôi đủ để chị phải hiểu ra rằng: Dù chị có nói bao nhiêu đi chăng nữa thì anh nhất định vẫn chỉ có vậy. Anh biết khó khăn. Nếu khó khăn quá thì anh "ăn muối" chứ không hề nghĩ đến chuyện làm thêm !
Rồi tìm hiểu. Chị phát hiện ra việc ngày trước anh đi làm thêm chủ nhật toàn là do bạn bè rủ để giải quyết những Pan khó mà họ không thể làm nổi. Kết quả là sau khi học anh rồi họ chẳng bao giờ rủ nữa.
Chị cũng phát hiện ra anh khác xa bố chị. Bố chị là người luôn tìm tòi, rất ham các kiến thức mới và rất hay thực hành để dần dần tìm ra bí quyết riêng cho mình. Bố chị được sinh ra để trở thành một cái đầu tầu. Thế nên mẹ chị mới có thể yên tâm làm toa (ở nhà nội trợ) để bố chị kéo cả 8 mẹ con sống ngon lành suốt bấy nhiêu năm trời khó khăn chứ.
Anh thì khác. Anh được sinh ra để trở thành một cơ cấu thừa hành. Anh không thể cùng lúc làm nhiều việc, anh không quen lập nhiều phương án và càng không bao giờ dám mạo hiểm. Nếu cơ quan không có việc cho anh thì anh sẽ nghỉ bao giờ có việc thì đi làm. Nếu ai gọi hoặc giao việc cho anh thì anh sẽ chu toàn đến nỗi bất cứ ông chủ nào cũng phải cảm động vì sự tận tụy. Sự chăm chỉ kiểu cỗ máy của anh thậm chí không dừng lại kể cả khi chính ông chủ đã chán nhè.
Cuộc sống gia đình cứ trôi đi trong thiếu thốn, bất hòa, cãi cọ, chiến tranh lạnh triền miên.
Chị đã từng bỏ nhà đi mấy ngày liền để suy nghĩ lại về cuộc tình của mình. Ngày chị về. Anh bồng đứa con đã tắm rửa thơm tho đón mừng chị trong ngôi nhà sạch sẽ gọn gàng.
Chán chường nghĩ đến các con và tương lai gia đình chị đã từng thức đến 2h sáng chỉ để dốc hết lọ thuốc ngủ ra đếm và ngắm nghía. Tất nhiên là chị sợ và tiếc đời không dám uống. Chị thiếp đi ngủ gục trên bàn. Khi anh thức giấc nhìn thấy cảnh tượng đó đã hốt hoảng gọi Bác sĩ.
Chị đã ngồi rất lâu bên bờ sông Hồng vào mùa nước lên. Từ chiều đến đêm. Cứ ngồi như thế nghĩ về cái xác của mình sẽ ra sao trên dòng nước cuồn cuộn kia... cho đến khi hai đứa con trứng gà trứng vịt dắt nhau ra ôm lấy chị thì chị òa khóc nức nở.
Chính bốn cái bàn tay bé xíu đó đã nhắc chị trách nhiệm. Rồi đêm đó chị tự thỏa ước với chính mình rằng: Kể từ nay chị không bao giờ trông mong vào chồng mình bất cứ điều gì nữa để tâm có thể thanh thản. Chính chị - con gái bố - sẽ làm cái đầu tầu để kéo cái gia đình này đi về hướng mà chị muốn. Nếu chị giỏi hơn chị sẽ thiết kế công việc phù hợp với vai trò TOA của anh.
Lập tức như một phép lạ. Hòa bình và hạnh phúc tràn vào ngập tràn ngôi nhà bé xíu.
Kinh tế gia đình phát triển. Chị thoải mái "chiến đấu" thi thố các khả năng kinh doanh, kỹ thuật trên mọi chiến trường. Việc nhà đã có anh chu toàn. Con cái khi bé mẹ dạy dỗ. Khi lớn lấy mẹ làm tấm gương.
Chị thấy anh mờ nhạt trong gia đình nên cố gắng đến hết mức trong cư xử và nói năng để anh khỏi mếch lòng. Trong gia đình dần dần chị trở nên ít nói. Anh trở nên lắm lời.
Gần ba chục năm trời trôi qua. Xã hội thay đổi. Đất nước thay đổi, con cái lớn lên kiến thức đầy mình, khoa học kỹ thuật phát triển...chỉ có anh không thay đổi hoặc có thay đổi thì rất ít. Lại một lần nữa chị khuyên anh đọc, học nhưng vô ích.
Anh biết đi xe máy thay cho xe đạp. Biết vào mạng để đọc báo và gõ cả ngày cũng được một trang văn bản không căn nổi khung lề... Hàng ngày hết giờ làm việc, anh về nhà giúp con dọn dẹp, thi thoảng sửa chữa lặt vặt trong nhà. Thời gian còn lại anh xem Ti vi chuyên mục chính là thể thao và thời sự hoặc vào mạng đọc báo.
Chị vật lộn với công việc tư vấn độc lập liên miên ở các tỉnh. Tất tả lo chuyện học hành cho con. Cặm cụi tự học các chương trình vi tính từ W, EX, cad, Powerpoint, Photoshop.., tự học kiến thức chuyên môn, chứng khoán, bất động sản, kiến thức tài chính thuế để quản lý cái công ty riêng của mình. Chị dành thời gian đi học lái ô tô để chủ động trong công việc và tiết kiệm tiền thuê lái xe...
Anh rỗi rãi tất cả các ngày nghỉ và ngoài giờ làm việc.
Chị bận tít mù từ sáng đến tối, chẳng mấy thứ bảy chủ nhật có nhà, không biết đâu là thời gian nghỉ ngơi.
Anh không ham mê bất cứ thứ gì ngoài thể thao.Chị ham mê mọi thứ nhưng lúc nào cũng thiếu thời gian. Bước chân về đến nhà là dường như không còn chút sức lực nào nữa.
Họ bắt đầu đi hai con đường khác nhau mà anh không nhận ra.
Có lẽ bởi chị không nhắc nhở và yêu cầu anh nữa. Chị cho rằng càng nói thì chỉ càng làm không khí gia đình thêm nặng nề mà cuối cùng đâu vẫn đóng đấy. Cái chính là anh không muốn học. Có lẽ cũng bởi chị ngại nói ra đụng vào lòng tự ái đàn ông của anh thì rách việc.
Thế là tối đến mỗi người một cái tivi. Anh xem bóng đá và thể thao. Chị cập nhật kiến thức qua tai mắt hoặc xem phim truyện.
Vào mạng. Chị tham gia quản lý một trang Web chuyên môn, làm thơ, giao lưu với bạn bè Tạo các Side ảnh. Học thiết kế ảnh động và ảnh có hình nền.., học cách làm đẹp, cách nấu ăn, tìm hiểu về phong thủy...
Vào mạng. Anh chỉ thích xem đời tư của những người nổi tiếng. Cập nhật các vụ án, tai nạn hàng ngày, kiến thức phòng the, các thông tin thể thao...
Sáng ra. Chị dậy sớm từ hơn 5h tập YOGA, tắm nước nóng, trang điểm và chuẩn bị đi làm không quên đưa tiền cho con chuẩn bị bữa trưa cho nó, bữa chiều cho cả nhà. ..
Sáng ra. Anh thức dậy vào 6h30 vội vàng mặc quần áo, làm vệ sinh và tất tưởi đi làm.
Lương thưởng anh tiêu rất ít. Bởi anh chẳng thích giao lưu với ai. Chủ yếu là đưa cho vợ hoặc để dành mua quà tặng vợ con. Khi cần mua sắm gì cho bản thân anh thường yêu cầu vợ con mua hộ.
(còn nữa)