Mấy ngày qua.
Nhiệt độ cụ Yôsiđzô Isikura lại tăng. Họng không đau, không có chứng sổ mũi, cho nên tình trạng sốt chỉ có thể có một ý nghĩa duy nhất: bệnh đã bước vào giai đoạn cuối cùng.
Trong lần đi thăm bệnh nhân vào buổi sáng, Nôrikô đưa mắt chỉ tờ ghi nhiệt độ, nói khẽ:
- Lại sốt.
Naôê im lặng nhìn tờ giấy, rời giường bệnh nhân đứng dậy và quay về phía người con dâu:
- Sao, lại sốt à...
- Vâng. Cụ tôi rên suốt đêm. Bác sĩ trực có đến tiêm hai lần.
Mặt cụ Isikura đỏ bừng, hơi thở không đều, trong ngực có tiếng khò khè và lục bục như trong bệnh viêm phổi.
- Cụ mệt lắm phải không... - Naôê hỏi một cách dịu dàng. - Phải chịu khó một chút.
Cụ Isikura khẽ nhúc nhích.
- Tiêm mêtilon và co ôxy, - Naôê ra lệnh cho Nôrikô và lại cúi mình trên giường bệnh: - Cố chịu đựng một chút nữa, sẽ đỡ ngay.
Quả nhiên một lát sau nhiệt độ giảm, và cụ Isikura bắt đầu thiêm thiếp ngủ. Nhưng sự thuyên giảm chỉ là nhất thời, và đến chiều cột thủy ngân lại lên ngang nấc "ba mươi tám".
Nôrikô tìm thấy Naôê trong phòng điều hành - ông đang nghỉ sau một phầu thuật, chiếc blouse mặc khi mổ cũng chưa kịp cởi. Nôrikô báo cho ông biết là cụ Isikura lại sốt.
- Dễ hiểu. - Naôê đưa mắt nhìn theo làn khói thuốc lá đang tan dần trong không khí. - Hơi thở thế nào...
- Thở hơi gấp.
Naôê nói rất khẽ, như thể tự nói thì thầm với mình:
- Xong... Thế là hết.
- Không thể làm gì được nữa ạ...
- Có thể sẽ kéo được hai ba ngày nữa.
- Thế thì vừa đúng ngày tết...
- Phải, đúng thế... - Naôê thở ra một hơi khói. - Tiêm thêm cho ông cụ một ống mêtilon.
- À, anh ạ...
- Cái gì...
- Không ạ, không có gì.
Nôrikô định nói đến cuộc nói chuyện hôm qua vơi bà y tá trưởng, nhưng rồi nghĩ sao lại thôi. Cô không đủ can đảm. Cô im lặng ra khỏi phòng điều hành, đi chuẩn bị tiêm thuốc mêtilon như Naôê đã ra lệnh.
Đến đêm nhiệt độ của cụ Isikura lên đến bốn mươi, cụ bắt đầu ngạt thở...
Bác sĩ trực hôm ấy là Kôbasi. Sau khi đi thăm qua các phòng bệnh nhân, anh gọi người con trai của cụ Isikura ra ngoài và nói rằng ông cụ bắt đầu có chứng phù phổi và tình hình rất nguy kịch. Cần phải báo cho những người thân biết.
Nôrikô đổi phiên với Kawai và ở lại trực.
Đến tảng sáng cụ Isikura bắt đầu hôn mê: họ tiếp tục tiêm cho cụ, đặt bình tiếp huyết thanh, nhưng đến tám giờ sáng cụ tắt nghỉ một cách êm lặng. Ông cụ chỉ đau đớn khoảng hai ba mươi phút, rồi sau đó dường như thiếp dần đi và chết mà không cảm biết những phút cuối cùng của mình.
Naôê đến bệnh viện sau mười giờ như thường lệ. Ông được bà y tá trưởng báo cho biết cụ Isikura đã chết.
- Tôi đã cho rửa ráy thi hài và đưa xuống nhà xác. Trong mấy ngày tết lò thiêu không làm việc, cho nên lễ vĩnh biết với người quá cố sẽ tiến hành hôm nay. Ngày mai sẽ làm lề an tháng - hình như vào lúc chín giờ sáng.
Naôê thản nhiên nghe Sêkiguchi nói, rồi cầm lấy tập bệnh án của bệnh nhân Yôsiđzô Isikura, mở nó ra và ở mục "biến diễn bệnh" ông viết bằng bút dạ đỏ: "Đã chết".
Nhiệt độ cụ Yôsiđzô Isikura lại tăng. Họng không đau, không có chứng sổ mũi, cho nên tình trạng sốt chỉ có thể có một ý nghĩa duy nhất: bệnh đã bước vào giai đoạn cuối cùng.
Trong lần đi thăm bệnh nhân vào buổi sáng, Nôrikô đưa mắt chỉ tờ ghi nhiệt độ, nói khẽ:
- Lại sốt.
Naôê im lặng nhìn tờ giấy, rời giường bệnh nhân đứng dậy và quay về phía người con dâu:
- Sao, lại sốt à...
- Vâng. Cụ tôi rên suốt đêm. Bác sĩ trực có đến tiêm hai lần.
Mặt cụ Isikura đỏ bừng, hơi thở không đều, trong ngực có tiếng khò khè và lục bục như trong bệnh viêm phổi.
- Cụ mệt lắm phải không... - Naôê hỏi một cách dịu dàng. - Phải chịu khó một chút.
Cụ Isikura khẽ nhúc nhích.
- Tiêm mêtilon và co ôxy, - Naôê ra lệnh cho Nôrikô và lại cúi mình trên giường bệnh: - Cố chịu đựng một chút nữa, sẽ đỡ ngay.
Quả nhiên một lát sau nhiệt độ giảm, và cụ Isikura bắt đầu thiêm thiếp ngủ. Nhưng sự thuyên giảm chỉ là nhất thời, và đến chiều cột thủy ngân lại lên ngang nấc "ba mươi tám".
Nôrikô tìm thấy Naôê trong phòng điều hành - ông đang nghỉ sau một phầu thuật, chiếc blouse mặc khi mổ cũng chưa kịp cởi. Nôrikô báo cho ông biết là cụ Isikura lại sốt.
- Dễ hiểu. - Naôê đưa mắt nhìn theo làn khói thuốc lá đang tan dần trong không khí. - Hơi thở thế nào...
- Thở hơi gấp.
Naôê nói rất khẽ, như thể tự nói thì thầm với mình:
- Xong... Thế là hết.
- Không thể làm gì được nữa ạ...
- Có thể sẽ kéo được hai ba ngày nữa.
- Thế thì vừa đúng ngày tết...
- Phải, đúng thế... - Naôê thở ra một hơi khói. - Tiêm thêm cho ông cụ một ống mêtilon.
- À, anh ạ...
- Cái gì...
- Không ạ, không có gì.
Nôrikô định nói đến cuộc nói chuyện hôm qua vơi bà y tá trưởng, nhưng rồi nghĩ sao lại thôi. Cô không đủ can đảm. Cô im lặng ra khỏi phòng điều hành, đi chuẩn bị tiêm thuốc mêtilon như Naôê đã ra lệnh.
Đến đêm nhiệt độ của cụ Isikura lên đến bốn mươi, cụ bắt đầu ngạt thở...
Bác sĩ trực hôm ấy là Kôbasi. Sau khi đi thăm qua các phòng bệnh nhân, anh gọi người con trai của cụ Isikura ra ngoài và nói rằng ông cụ bắt đầu có chứng phù phổi và tình hình rất nguy kịch. Cần phải báo cho những người thân biết.
Nôrikô đổi phiên với Kawai và ở lại trực.
Đến tảng sáng cụ Isikura bắt đầu hôn mê: họ tiếp tục tiêm cho cụ, đặt bình tiếp huyết thanh, nhưng đến tám giờ sáng cụ tắt nghỉ một cách êm lặng. Ông cụ chỉ đau đớn khoảng hai ba mươi phút, rồi sau đó dường như thiếp dần đi và chết mà không cảm biết những phút cuối cùng của mình.
Naôê đến bệnh viện sau mười giờ như thường lệ. Ông được bà y tá trưởng báo cho biết cụ Isikura đã chết.
- Tôi đã cho rửa ráy thi hài và đưa xuống nhà xác. Trong mấy ngày tết lò thiêu không làm việc, cho nên lễ vĩnh biết với người quá cố sẽ tiến hành hôm nay. Ngày mai sẽ làm lề an tháng - hình như vào lúc chín giờ sáng.
Naôê thản nhiên nghe Sêkiguchi nói, rồi cầm lấy tập bệnh án của bệnh nhân Yôsiđzô Isikura, mở nó ra và ở mục "biến diễn bệnh" ông viết bằng bút dạ đỏ: "Đã chết".